Chào mừng đến với trang web CĐMB! Hôm nay, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về một chủ đề thú vị và hấp dẫn: “Vô công rồi nghề là gì?”. Trong thời đại ngày nay, khi cuộc cách mạng công nghiệp 4.0 đang diễn ra với tốc độ chóng mặt, vấn đề về nghề nghiệp và việc làm trở nên ngày càng quan trọng hơn bao giờ hết. Vậy, vô công rồi nghề là gì? Hãy cùng khám phá cùng chúng tôi để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi thú vị này nhé!
Table of Contents
Vô công rồi nghề là gì?
không có việc làm thường xuyên hoặc không phải bận bịu, lo lắng gì.rảnh rỗi không có việc làm (nên thường làm những việc không đâu vào đâu; hàm ý chê)
Đồng nghĩa:rỗi hơi
Một số tác phẩm nói về vô công rồi nghề
Vô công rồi nghề, nặng về rên rỉ than vãn
Tính cách lười biếng được coi là đặc trưng của người Việt xưa trong suy nghĩ của các nhà trí thức. Trong tài liệu Quốc dân độc bản được xuất bản vào năm 1907 (do Đông Kinh Nghĩa thục biên soạn), đã ghi nhận rằng những kẻ không chịu làm việc, không có nghề nghiệp, sống dựa vào người khác, chỉ hưởng lợi mà không đóng góp sản xuất thì không khác gì những loài sinh vật ký sinh trong động vật. Chúng chỉ là những loài côn trùng…
Nếu dựa vào người khác thì dù có có ý chí và nỗ lực cũng sẽ không thể sử dụng được và thậm chí còn không được kéo dài. Tinh thần và năng lực sẽ dần suy giảm. Khi đối mặt với khó khăn và chịu đựng gian khổ, nếu chỉ than vãn và uất ức mà không có hành động thì sẽ không thể thay đổi được hoàn cảnh. Để cải thiện tình trạng này, ta cần phải học tập và rèn luyện kỹ năng của mình. Nếu không làm như vậy, xã hội sẽ ngày càng suy thoái và quốc gia cũng sẽ không thể phát triển.

Sách Người xưa cảnh tỉnh . |
Trong bài viết Chỉnh đốn lại cách cai trị dân xã (Đông Dương Tạp Chí, 1914), Nguyễn Văn Vĩnh đã đưa ra ý kiến rằng không chỉ riêng bản thân ông mà cả những người dân trong làng xóm đều có xu hướng lười biếng và thích giữ lại những thói quen kìm hãm nhau, làm chậm quá trình phát triển. Ông cũng nhận thấy rằng trí tuệ của người dân ta còn chưa được mở rộng, nhiều người chỉ học tập với mục đích thi đỗ để trở thành quan trong làng, có thể nhờ vả người khác.
Thông thường, khi kinh doanh, công nghệ luôn đợi khách hàng đến tận chỗ mới bán những sản phẩm đã sản xuất. Các nhà kinh doanh không may phải đi xa để tìm kiếm cơ hội bán hàng, kiếm được thu nhập thêm để trước hết xây dựng một tòa nhà thờ và mua vài mẫu đất nông nghiệp ở quê hương của họ.
Một số người có tình yêu với quê hương nên họ không quan tâm đến mục đích kinh doanh, vị trí hay lương bổng, họ chỉ mong muốn gây dựng danh tiếng trong cộng đồng. Có một số người bán hàng ở thành phố hoặc biết cách sản xuất ra những sản phẩm độc đáo, nhưng không có nhiều người chuyên về nghệ thuật. Tuy nhiên, nhiều người khác thì muốn có danh tiếng bằng cách cố gắng và trở thành người nổi tiếng, vì vậy, những ước mơ nhỏ của họ được thực hiện mà không phải quan tâm đến nghệ thuật.
Phan Bội Châu đã chỉ ra phương pháp dễ dàng để đạt được mục đích ở Cao đẳng quốc dân: Tục ngữ có câu rằng “Công việc nào vợ góa lo ngày đêm/ Tháp đổ đã có Ngô xây”. Ta có thể tự hỏi liệu tháp đó có phải là tháp mà chúng ta đã xây không? Nếu Ngô không có đến, tháp đó có lẽ sẽ không bao giờ được xây dựng trong vạn đời. Thay vì chỉ đứng đó và trông chờ, chúng ta nên hành động để đạt được mục tiêu của mình. Vì lý do đơn giản là muốn ỷ lại.
Nếu tất cả mọi người đều chịu trách nhiệm của mình thì không ai có thể né tránh trách nhiệm. Điều này phản ánh đúng tâm lý của người Việt Nam. Tuy nhiên, đáng tiếc là trong đầu mỗi người đều có ý niệm ỷ lại. Anh Cột mong được sự giúp đỡ từ chú Kèo, cô Hường mong thím Lục giúp đỡ, nhưng chú Kèo và thím Lục đều ỷ vào anh Cột và cô Hường. Cuối cùng, không ai chịu trách nhiệm và không ai làm được gì.
Sống không lý tưởng, hợm hĩnh
Trong tác phẩm “Hư sinh” (1943), Hoa Bằng đã viết rằng việc không thể làm được điều gì vì thiếu tài năng không đáng bị trách. Tuy nhiên, điều đáng trách hơn là những người sống trong một xã hội không có mục đích cao cả. Họ không có cuộc sống lý tưởng và không đánh giá cao bất kỳ điều gì ngoài việc kiếm tiền, dù phải bán rẻ sự danh dự của bản thân và đánh mất phẩm chất con người.
Người vô ích không có việc gì đáng làm, sống qua ngày thong dong, tuỳ hứng trong những tháng ngày, lãng phí tiền bạc của gia đình vào những trò đỏ đen suốt đêm, nghiện cờ bạc và uống rượu để thỏa mãn ham muốn thể xác và tiêu tốn sức khỏe tuổi trẻ vào những cuộc tiệc tùng như bữa tiệc đầy hoa và rượu.

Người Việt xưa sống thiếu lý tưởng, phụ nữ cũng ham mê bàn đèn thuốc phiện. |
Các cư dân Việt Nam thuở xưa thường bị cuốn vào cờ bạc không chỉ khiến cho cuộc sống của họ trở nên thiếu lý tưởng. Trong tác phẩm Văn minh tân học, có viết rằng những người nghiện đàn sao, đầu hồ, bài lá, cờ tướng, đố thơ, chơi chữ, đánh cờ, học địa lý, hay tin vào phù thủy đều dành toàn bộ trí tuệ của mình cho những thứ không có giá trị, sống mơ màng và không đạt được gì.
Kẻ tự nhận mình là người giữ gìn đạo đức, hạng cao hơn đỗ đạt lên một chút đã được cái tiếng quen thuộc vội vàng ở đây. Họ thường khoe văn hay, cẩn thận giữ những tác phẩm vi phạm bản quyền và khinh thường tất cả những người mới học văn minh. Hạng thấp hơn chỉ quan tâm đến việc thăng quan lên một vài bậc và không biết gì về các vấn đề khác.
Một người đã khuyên các bạn hậu tiến rằng, để trở thành quan chính phủ, các bạn nên cẩn thận và không nên đọc tài liệu mới hay đọc tin tức mới. Tuy nhiên, nếu không biết về những kiến thức mới thì không sao, nhưng nếu đã biết mà không chú ý thì sẽ bị che giấu và không thể nghe hoặc thấy được những điều quan trọng. Điều này sẽ dẫn đến việc tự tạo ra một tư tưởng nô lệ và gây tổn thương đến nhân cách của mình.
Làm sao để bản thân không bị “vô công rồi nghề”.
Làm bất cứ nghề gì mà mỗi ngày đều cố gắng làm tốt hơn, hoặc giữ không để cho nghề mình bị xuống cấp, thì đều đáng tôn trọng.
Bài viết cho thấy rằng nghề nghiệp là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Nó không chỉ là cách để kiếm sống mà còn là cơ hội để hiện thực hóa bản tính của chúng ta. Với một nghề trong tay, chúng ta có thể hòa nhập vào cộng đồng xã hội và đóng góp vào sự phát triển của đất nước và xã hội. Tuy nhiên, vô công rồi nghề sẽ khiến chúng ta cảm thấy nhục nhã và bị đẩy ra khỏi xã hội. Vì vậy, chúng ta cần tìm cho mình một nghề nghiệp phù hợp để có thể sống và thực hiện ước mơ của mình. Điều này cũng cho thấy rằng, để trưởng thành, chúng ta cần phải có một tấm giấy thông hành để vào đời, đó chính là bằng cấp và kinh nghiệm làm việc trong một lĩnh vực nào đó.
Mỗi người đều có một thiên hướng hay năng khiếu riêng, và đó là nguồn cảm hứng để lựa chọn nghề nghiệp của mình. Tuy nhiên, thiên hướng hay năng khiếu không thể tự nhiên biến thành một nghề nghiệp mà cần phải được vun trồng và phát triển thông qua việc học tập và rèn luyện. Trong một số trường hợp, thiên tài xuất chúng như Mozart có thể hiện rõ thiên hướng từ nhỏ, nhưng đó là ngoại lệ. Đối với phần đông người, để nhận ra thiên hướng của mình, cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của cha mẹ, thầy giáo và những người từng trải. Đây chính là mục đích của giáo dục, vun trồng và phát triển tiềm năng của con người để có thể trở thành những kỳ hoa dị thảo nảy nở và tỏa sáng trên con đường sự nghiệp của mình.
Trong cuộc sống, không có nghề nào xấu, chỉ có người làm nghề đó có thái độ và tinh thần làm việc đúng đắn hay không. Mỗi người, dù làm nghề gì, đều có trách nhiệm và cơ hội để trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực của mình. Điều quan trọng là cần có sự đam mê, tận tụy và chăm chỉ để không chỉ giữ vững mà còn phát triển nghề nghiệp của mình. Như câu nói của người Anh: “Không phải nghề nào bạn làm, mà là cách bạn làm nghề đó”. Đó là chính sự chuyên nghiệp. Nghề thợ mộc, ví dụ như Joseph, là một nghề đáng kính trọng, khi làm việc với lòng tử tế và đạo đức, dẫn đến những thành tựu lớn lao. Trong khi đó, nếu ai đó sử dụng nghề của mình để đạt lợi ích cá nhân mà không tôn trọng nghề nghiệp của mình, thì họ sẽ không được tôn trọng và trở thành những kẻ bị phỉ nhổ trong mắt đời sống. Vì vậy, hãy tôn trọng công việc của mình và làm việc chăm chỉ, trung thực và đam mê để phát triển sự nghiệp của mình.
Tổng Kết
Như vậy, chúng ta đã cùng tìm hiểu về khái niệm “vô công rồi nghề” và ý nghĩa của nó. Dù mang nhiều ý nghĩa khác nhau, thế nhưng đây vẫn là một vấn đề đáng quan tâm và cần được đặt ra để tìm kiếm giải pháp giúp đẩy lùi tình trạng này. Từ việc đưa ra những lời khuyên hữu ích cho những người đang trong tình trạng này, đến việc xã hội và chính phủ cần đưa ra các chính sách phù hợp để giúp người dân có được công việc và cuộc sống tốt hơn.
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng tôi trong bài viết này. Hy vọng những thông tin và kiến thức chúng tôi cung cấp sẽ giúp ích cho các bạn trong cuộc sống và công việc. Hãy tiếp tục theo dõi trang web CĐMB để cập nhật thêm nhiều thông tin thú vị và hữu ích khác nhé!